


L OO N Y
Từng theo học Thiết kế thời trang và Nghiên cứu Lý luận Lịch sử Mỹ thuật, từ năm 2017 đến nay hoạt động như một họa sĩ/ nghệ sĩ thị giác tự do.
“Tôi thường đắm chìm vào những hình ảnh mình tưởng tượng ra qua những gì quan sát được, rồi lại suy tư tìm những mối liên kết, và vật lộn với việc hiểu ra chính mình thông qua những hình ảnh đó. Vẽ như một việc tôi có thể làm được để lưu lại những gì tôi cảm được.”
Studied Fashion Design and Art History, since 2017 working as a freelance painter and independent visual artist.
“I often get lost in the images I imagine through what I see, then ponder over connections, and struggle with understanding myself. Drawing is something I can do to capture what I feel.”


01
Be Aware
10x10 (cm)
Acrylic on canvas
“Cảnh thức” giống như là tôi đã đẩy mình từ phía sau xuống một hồ nước, một hành động có chủ đích khi tham gia vào hành trình này cùng với mọi người, nhưng vẫn bất ngờ với những thay đổi xảy ra trong chính cơ thể mình.
“Be aware” is like I pushed myself from the back into a river, an intentional act when joining this journey with everyone, but still surprised by the changes happening in my own body.

02
Understand
10x10 (cm)
Acrylic on canvas
“Thấu hiểu” là quá trình tôi để ý đến khái niệm thời gian hơn khi nghĩ về những sự kiện xảy ra trong đời.
“Understanding” is the process of me focusing more on the concept of time when thinking about the events I experienced in my life.




03
Accept
Multi-material on copper tray (50cm diameter)
‘Chấp nhận” là một hành trình đọng lại trong tôi hai cảm giác biết ơn song hành với thất vọng..
“Accept” is a journey that leaves me with two feelings of gratitude and disappointment.

04
Forgive
Tha thứ” là một bước mà cho đến tận bây giờ tôi vẫn không chắc mình đã đạt được.. Dù là tha thứ cho bản thân hay là cho người khác cũng thấy không ổn, nhưng tôi hoàn toàn giải phóng khỏi những cảm giác hậm hực, hay cay nghiệt- có lẽ cảm giác nực cười là một từ đúng hơn để miêu tả phần lớn cảm xúc của tôi trong hành trình của sự tha thứ này.
“Forgive” is a step that I’m still not sure I’ve reached to this day. Whether it’s forgiving myself or others, it feels awkward, but I’m completely free of any feelings of resentment, or bitterness—perhaps ridiculousness is a better word to describe most of my emotions on this journey of forgiveness.
